giơ tay đánh vào vai tôi. – Mày lại chơi cái trò gì đây? – Trò gì… Tao đi thăm bạn, mà giờ đang bị lạc. – Bạn nào? Sao bị lạc? Nó nhìn mặt tôi, rồi phá nên cười như nắc nẻ, rồi tóm lấy tay tôi. – Tao tìm thấy rồi. – Mày điên à? Tại sao lại tìm tao? – Tao nhớ, gần hai năm rồi chưa gặp. Tôi thở dài, bất lực với nó. – Được rồi… được rồi. Tao cảm ơn. Giờ tiếp theo mày muốn đi đâu để tao đưa đi? – Tao chẳng.