Đạp xe về nhà, lòng đau như cắt. Tới nhà, dẫn xe vô, thảy cái rầm xuống đất, lê chân bước vô nhà. Thấy tui thất thểu đi vô, má hỏi bị làm sao vậy? Không trả lời tui đi thẳng lên lầu, vô phòng đóng cửa lại. Nằm xuống giường cái ịch. Suy nghĩ: ” Thằng cờ hó kia có gì mà bé Trang thích chứ, ừ thì nó đẹp trai thiệt nhưng nhìn tướng thấy ẻo lả như mấy má vậy. ” Đang vu vơ thì điện thoại reo, chắc là Kì huynh báo oán đây mà. Ngồi bật dậy, móc điện thoại ra nghe, tui nói chuyện như đàn anh của nó…
– Sao? Phê không ku? – Giọng thách thức.
– Em, Trang nè…
Chuyển đổi thái độ.
– Ủa Trang hả em? Có gì mà gọi anh vậy?
– À, bắt đầu từ mai là em bận đi học thêm rồi, hông dạy bơi cho anh được nữa ồy…
– Ặc!!!!! Sao kì vậy?
– Hì, tại má em bắt, với lại anh khỏi lo, em nhờ chị Vi dạy cho anh rồi… hì…
– Ừ, cám ơn em nha.
– Hông có gì anh, thôi giờ em học bài nha, pi pi…