Toàn không hề cảm thấy sợ nhưng sao với cô Trâm, một cô giáo khá lớn tuổi rất nghiêm nghị, chưa làm gì mà Toàn đã cảm thấy sợ rồi, huống hồ là… Toàn không sao ngờ được là ở trong nhà sau nhà nó cách đó không xa, cô Trâm vẫn trằn trọc thao thức. Đúng là thần giao cách cảm giữa hai cô trò. Cô Trâm nhớ rõ là tối đầu tiên ở bệnh viện, chính Toàn là người giúp cô thay quần áo ngoài vì nếu không làm vậy thì rất khó chịu khi phải mặc quần áo dơ cả ngày, cô Trâm không sao tránh được cái cảm giác bẽn lẽn khi Toàn nhìn thấy thân thể của cô. Cô nhận thấy Toàn là thằng học trò có cá tính nhất từ trước đến giờ của cô, khác hẳn hoàn toàn bọn học trò cùng lớp. Nó vừa ngoan vừa dễ thương vừa chịu khó lại không nịnh bợ, lợi dụng.